Cóc Kiện Trời

Cóc Kiện trời

Ngày xưa, từ thời sơ khai Ngọc Hoàng cai quản mọi việc của trời đất. Ngọc Hoàng giao cho thần Mưa chịu trách nhiệm làm mưa cho tất cả vạn vật, cỏ cây, con vật có nước uống.

Nhưng có một thời kỳ, đã 3 năm nay trời không có một hạt mưa nào. Khắp nơi đất đai nứt nẻ, cây có chết khô rụi, các con thú cũng chết dần chết mòn vì khát. Muôn loài đều kêu than ai oán nhưng ông trời cũng không có thấu.

Một hôm, các con vật họp bàn với nhau, chúng quyết định cử Cóc lên gặp Ngọc Hoàng hỏi tại sao trời không có mưa. Nhưng bàn bạc mãi không có ai chịu đi, ai củng sợ khi đến gần mặt trời đều bị thiêu cháy. Lúc này chỉ còn cóc là còn quyết tâm lên gặp Ngọc Hoàng hỏi về chuyện hạn hán.

Khởi đầu chỉ có một mình nhưng cóc không nản. Đi qua một vũng đầm khô, Cóc tía gặp Cua càng. Cua hỏi Cóc đi đâu. Cóc bèn kể rõ sự tình, và rủ Cua cùng đi lên Trời. Ban đầu Cua định bàn ngang sợ lên trời nóng không chịu được, Có nài nỉ nói với cua rằng nếu ở lại một thời gian nữa củng cạn rồi củng bị chết không, sau một hồi nài nỉ Cua củng tình nguyện cùng đi với Cóc.

Đi được một đoạn nữa, Cóc lại gặp Hổ đang nằm phơi bụng thở, Gấu đang khát nước đến lả cả người. Cóc rủ Gấu và Hổ cùng lên trời hỏi chuyện khô hạn mấy năm nay. Hổ còn lưỡng lự thì Gấu thì tính đã gạt đi nhưng sau khi được Cóc phân giải thì Gấu nói:

  • Anh Cóc nói có lý, chẳng lẽ chúng mình cứ nằm ở đây đợi chết khát cả ư. Chúng ta theo cóc thôi. Đến ngang như anh Cua còn theo anh Cóc được thì tại sao chúng mình không theo.

Cả bọn nhập lại thành đoàn. Đi được một quãng đường thì gặp chị Ong đang trốn dưới hốc đá vì nóng và Cáo đang nằm lè lưỡi ra vì nóng. Sau khi nghe Cóc mời nhập hội, củng được Hổ, Gấu, Cua phân tích sự việc. Cả bọn cũng hăng hái nhập vào đoàn các loài vật đi lên Trời do Cóc dẫn đầu.

Cả đoàn do Cóc dẫn các đoàn đi mãi, đi mãi, hết núi này đến núi khác, mọi nơi đều khô cằn. Mặc dù khó khăn, nhưng nhìn thấy cảnh hoang tàn dưới nhân gian cả bọn càng quyết tâm đi. Đi được một tuần cả bọn đã lên được đến cửa thiên đình, Cóc nhìn thấy có một cái trống thật to, một cái chum nước. Quan sát một lúc Cóc nghĩ nếu đi cả đám như thế này có thể làm kinh động Ngọc Hoàng Cóc liền bảo:

  • Nếu chúng ta đi cả đám làm kinh động Ngọc Hoàng các anh cứ trốn trước, nếu mọi việc an toàn rồi thì tôi sẽ gọi ra. Anh Cua hãy vào chum nước, chị Ong và Cáo hãy núp sau cánh cửa, còn anh Gấu và anh Hổ thì hãy đứng sau cái trống. Tất cả khi nào nghe được hiệu lệnh của tôi thì hãy xông ra nhé.

Sắp đặt xong đâu đấy Cóc mới nhảy lên mặt trống trời đánh ba hồi trống ầm vang như sấm động. Ngọc Hoàng đang ngủ trưa thì bị tiếng trống lôi đình đánh thức dậy nên bực tức, bắt Thiên lôi ra xem có chuyện gì.

Thiên Lôi mặt đằng đằng sát khí vác lưỡi búa sấm sét cắm cổ chạy ra. Thiên lôi ngạc nhiên vì ở ngoài cửa thiên đình chẳng thấy có một người nào cả chỉ thấy mỗi một con Cóc tía xù xì xấu xí đang ngồi chiễng trệ trên mặt trống của nhà Trời. Thấy thế nên Thiên lôi vào tâu Ngọc hoàng ngoài kia có một con Cóc xấu xí đang đánh trống. Ngọc hoàng nghe xong bực lắm bèn sai con gà trời bay ra mổ chết chú Cóc hỗn xược kia.

Gà trời vừa hung hăng bay ra thì Cóc đã nghiến răng ra hiệu gọi Cáo, lập tức Cáo nhảy ra cắn cổ gà tha đi mất. Cóc lại đánh trống lôi đình, Ngọc hoàng càng giận dữ sai thiên lôi ra xem có chuyện gì. Thiên lôi vào báo là vẫn con Cóc nhỏ bé đó, Ngọc Hoàng liền cho Chó nhà trời xổ ra cắn Cáo. Chó vừa xồng xộc chạy ra thì Cóc lại nghiến răng ra hiệu cho anh Gấu. Lập tức anh Gấu lừng lững xổ ra đón đường tát cho chó một đòn trời giáng, Chó nằm im một chổ bất tỉnh.

Cóc lại thúc trống lôi đình đánh thức Ngọc hoàng. Ngọc hoàng vẫn sai Thiên lôi ra xem có chuyện gì. Vẫn chỉ thấy cóc đứng đó một mình, Ngọc Hoàng bèn sai Thiên lôi ra trị tội Cóc. Thiên lôi là vị thần trời có lưỡi rìu sấm sét mỗi lần vung lên thì thành sét đánh ngang trời, thành sấm động bốn cõi. Sức mạnh của Thiên lôi không có ai bì được. Ngọc hoàng yên trí lần này cử đến ông Thiên lôi ra thì chắc chắn trị được Cóc.

Thiên lôi vừa hùng hổ vác búa tầm sét ra đến cửa thiên đình thì Cóc đã nghiến răng ra hiệu cho Chị Ong, lập tức Chị Ong nấp trên cánh cửa bay vù ra và cứ nhè vào mũi Thiên lôi mà đốt. Thiên Lôi vì bất ngờ nên đã làm sét đánh lung tung, chấn động cả thiên đình, thiên đình rung chuyển, khiến Ngọc Hoàng củng phải lo sợ cho sự an toàn của Thiên Lôi. Ong đốt được vào mũi và tay khiến Thiên Lôi vứt bỏ cả lưỡi rùi sấm sét, sấp sét mới ngừng. Nọc ong đốt đau, Thiên lôi rát như phải bỏng, ong cứ đuổi theo khiến Thiên Lôi chốn chổ nào củng bị đốt, nhớ là ở cửa trời có một chum nước. Thiên lôi vội vàng nhảy ùm vào chum nước chạy trốn Chị Ong. Nào ngờ vừa nhảy ùm vào trong chum nước thì anh Cua càng nấp trong đó từ bao giờ đã chờ sẵn để giương đôi càng như đôi gọng kìm kẹp vào mông Thiên Lôi. Thiên lôi đau quá gào thét vùng vẫy vỡ cả chum nước nhà Trời, Tiếng thét của Thiên Lôi lại càng làm Ngọc Hoàng lo lắng. Thiên lôi tìm đường chạy trốn thì Cóc tía lại nghiến răng ra hiệu cho Hổ. Lập tức Hổ nấp sau cái Trống nhảy bổ ra gầm lên một tiếng vang động tát một cái khiến Thiên Lôi xay xẩm mặt mày ngã lăn ra trước cổng Thiên Đình.

Cóc lại tiếp tục đánh trống Ngọc Hoàng sai quân lính ra xem sao thì thấy Thiên Lôi đang nằm ngang cửa. Thấy vậy cuối cùng Ngọc hoàng đành nhượng bộ cho Cóc vào chầu. Lúc này cả đám mới kéo nhau vào diện kiến Ngọc Hoàng, thấy cả bọn Ngọc Hoàng liền hỏi:

  • Này chú Cóc kia có chuyện gì mà nhà ngươi và các bạn nhà ngươi lên đây làm náo loạn cả thiên đình vậy? Nói cho ta xem.

Cóc tâu:

  • Muôn tâu Ngọc hoàng, đã ba năm nay ở dưới trần gian hạn hán kéo dài, không một giọt mưa. Muôn cây khô héo, vạn vật chết khát… Chúng con muốn lên đây hỏi xem chúng con phạm phải tội gì mà trần gian bị hạn hán tới ba năm rồi. Chúng con không giám làm kinh động thiên đình nhưng việc dưới nhân gian cấp bách mong Ngọc Hoàng xem xét cho mưa.

Thấy Cóc tâu truyện mới cho gọi thần mưa đến thì được biết thần mưa do say rượu tại hội của Thiên Đình chưa tỉnh. Ngọc Hoàng vội làm phép cho thần mưa tỉnh lại, biết sự việc thần mưa tạ lỗi Ngọc Hoàng, Theo lệnh Ngọc Hoàng thần mưa vội cho mưa cứu khát khắp nhân gian.

Nhân gian được trận mưa quý giá, tất cả các loài vật và cây cối được hồi sinh. Cóc và bạn bè trên thiên đình nhìn thấy mà vô cùng vui mừng cảm tạ Ngọc Hoàng.

Thấy Cóc gan dạ, dũng cảm lại có ý tốt, Ngọc Hoàng liền nói:

  • Thiên đình đã trễ mảng trong việc làm mưa làm trần gian lâm nguy. Để tránh trường hợp này sảy ra, các loài vật không phải lên thiên đình nữa… Khi nào có hạn hán Cóc muốn ta làm mưa, Cóc chỉ cần ngồi dưới đất nghiến răng là ta nghe thấy liền cho mưa.

Được vậy cả bọn cảm ơn Ngọc Hoàng và từ biệt Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng làm phép đưa cả bọn về lại chốn củ.

Dưới hạ giới tất cả các con vật khi biết chuyện đều phong rằng:

” Cóc Là Cậu Ông Trời

Nếu Ai Đánh Cóc Là Trời Đánh Cho”.