Ngày xưa tại vùng ven Thành Thăng Long, có một gia đình một anh ngốc làm nghề đồng áng. Một hôm vợ anh ngốc nói với anh nhà mình cần làm một chiếc cày để làm việc năng xuất hơn, đỡ vất vả và có thể đi cày thuê kiếm thêm tiền.
Hôm sau, Anh ngốc cầm năm mươi quan tiền đi mua một cây gỗ tốt để về đẽo cày. Anh rất vui vì đã mua được một cây gỗ tốt nhưng Anh chưa làm cái cày bao giờ. Anh ngốc bèn nghĩ: Nếu không biết đẽo cày ra sao ta cứ mang khúc gỗ ra ven đường ngồi đẽo và hỏi ý kiến mọi người, mọi người có thể góp ý thì kiểu gì chả làm được. Anh ngốc nghĩ thầm mình thật thông minh như vậy có thể đỡ phải mang gỗ đến tiệm đẽo cày, vợ về mà thấy thì chắc chắn sẽ khen mình.
Lúc sau anh lấy đồ đục gỗ và đem cây gỗ ra giữa đường nơi mọi người hay đi lại để đẽo chiếc cày. Chờ mãi mới có người đi qua anh liền bắt chuyện:
- Anh ngốc: Bác từng đẽo chiếc cày nào chưa có thể chỉ giúp tôi cách đẽo chứ.
- Người qua đường: Đẽo cày rất dễ anh chỉ cần đẽo từ trên xuống dưới, đầu trên nhỏ, đầu dưới to, lưỡi bè là được.
Anh ngốc hí hững làm theo đang đẽo được một lúc thì bỗ có người đi qua đường hỏi:
- Anh đang làm gì vậy.
- Anh ngốc trả lời: Tôi đang đẽo chiếc cày.
- Người qua đường liền bảo: Anh đẽo sai rồi, Ai lại đẽo từ trên xuống như vậy. Anh phải đẽo cái lưỡi cày trước, thanh hình rồi mới đẽo cái cán sau.
Anh ngốc nghe người đi đường vừa nói thấy có lý lại bắt đầu đẽo lại theo góp ý của người vừa qua đường gợi ý.
Đẽo được một lúc đã gần hình thành chiếc cày thì có người đi đường chê bai:
- Bác đẽo thế không phải rồi, bác đẽo to quá. Rồi chỉ cho anh một số chổ cần sửa lại.
Anh ngốc nghe thấy có lý bèn làm theo. Anh ngốc làm được một lúc lại có một người đi qua bảo:
- Anh đẽo thế này không cày được đâu, cái đầu cày bác làm to quá….
Anh ngốc nghe có lý hơn, Anh lại chỉnh sửa theo lời khuyên, Anh đẽo được một lúc lại một người đi qua nói:
- Anh đẽo thế không ổn rồi, cái cày bác làm dài quá không thuận tay.
Anh ngốc dân nghe lại có lý hơn, lại chỉnh sửa theo.
Và cuối cùng, hết ngày hôm đấy Anh ngốc chỉ còn một khúc gỗ quá nhỏ, không thể chỉnh sữa được nữa. Anh ngốc không còn cơ hội để đẽo cái cày theo ý mình nữa, cây gỗ quý đã thành một đống củi vụn. Anh ngốc buồn lắm. Người vợ về tới nhà và biết được sự việc liền quát lớn: “Nếu không làm được thì phải hỏi thợ chứ sao lại mang ra giữ đường. Làm việc gì cũng vậy, phải có chính kiến của mình và kiên trì với một con đường đã chọn chứ.”
Anh ngốc cuối đầu ân hận và hứa sau này không làm như vậy nữa.
BÀI VIẾT CÙNG DANH MỤC
Thầy Bói Xem Voi
Sự Tích Trầu Cau
Chân Tay Tai Mắt Miệng
Truyện Cổ Tích Chú Bé Thông Minh
Linh Hồn Gà Trống Trong Bụi Tre
Cóc Kiện Trời
BÀI VIẾT CÙNG THỂ LOẠI
Sự Tích Trầu Cau
Truyện Cổ Tích Chú Bé Thông Minh
Cóc Kiện Trời
Truyền Thuyết Mai An Tiêm
Cây Tre Trăm Đốt
Trí Khôn Của Ta Đây