Truyện Cổ Tích Thạch Sanh

bìa truyện thạch sanh

Xưa ở quận Cao Bình có gia đình bác tiều phu Thạch Nghĩa, vợ chồng tuổi cao mà vẫn không con. Ông bà lo buồn và ra sức làm việc nghĩa. Ông thì sửa cầu, sửa cống, khơi rãnh, đắp đường. Bà thì nấu nước cho người qua đường uống. Việc làm của gia đình họ Thạch thấu đến trời, Ngọc Hoàng cho Thái tử đầu thai xuống trần làm con nhà họ Thạch. Thạch bà thụ thai ba năm, chưa sinh con thì Thạch ông mất. Sau đó, Thạch bà sinh một con trai khôi ngô tuấn tú đặt tên là Thạch Sanh. Cách ít năm sau, Thạch bà cũng mất, Thạch Sanh sống côi cút một mình trong túp lều tranh dưới gốc đa với một mảnh khố che thân và một cái búa đốn củi.

Năm Thạch Sanh mười ba tuổi, vì thương tình Ngọc Hoàng sai tiên ông xuống dạy cho chàng các môn võ nghệ và mọi phép thần thông.

Một hôm có anh hàng rượu tên là Lý Thông, đi bán rượu ghé vào gốc đa nghỉ chân, thấy Thạch Sanh khỏe mạnh, lanh lợi, ở một mình, có thể lợi dụng cho việc buôn bán. Bèn kết làm anh em và đưa Thạch Sanh về nhà.

Bấy giờ ở trong vùng có một con Trăn Tinh thường bắt người ăn thịt, quan quân nhiều lần vây đánh không được. Vì nó có phép thần thông biến hóa; nhà vua phải cho lập miếu thờ và mỗi năm nộp mạng một người cho nó. Năm ấy đến lượt Lý Thông phải nộp mình.

Mẹ con Lý Thông nghe tin hoảng hốt, bàn mưu tính kế đưa Thạch Sanh đi thế mạng. Khi Thạch Sanh đi lấy củi về, Lý Thông đon đả mời chàng uống rượu và nói: “Ðêm nay anh phải đi canh miếu thờ trong rừng, nhưng trót cất mẻ rượu, anh đi sợ hỏng, nhờ em thay anh canh miếu một đêm”. Thạch Sanh vui vẻ nhận lời và đi ngay.

Nửa đêm Trăn Tinh hiện về, giơ vuốt, nhe răng hà hơi, nhả lửa, định xông vào miếu ăn thịt Thạch Sanh. Thạch Sanh bình tĩnh trổ tài đánh nhau với Trăn Tinh, cuối cùng chàng chém được đầu nó, đốt xác nó thành than, và thấy hiện lên trong miếu một bộ cung tên bằng vàng ngời sáng. Thạch Sanh mừng rỡ giắt búa, đeo cung và xách đầu Trăn Tinh chạy thẳng một mạch về nhà.

Nghe tiếng Thạch Sanh gọi, mẹ con Lý Thông hoảng sợ, cho là oan hồn của Thạch Sanh sau khi bị Trăn Tinh ăn thịt, trở về nhà oán trách, bèn cất lời cầu khấn, van xin: “Sống khôn, thác thiêng em hãy tạm đi, ngày mai mẹ cùng anh sẽ mua sắm vàng hương, cơm canh, cỗ bàn cúng em chu tất!”.

Thạch Sanh mở cửa đi vào cầm theo đầu Trăn Tinh khiến cho mẹ con Lý Thông khiếp sợ đến ngất đi. Khi tỉnh lại mới biết rằng Thạch Sanh chưa chết và được nghe câu chuyện Thạch Sanh tự mình giết Trăn Tinh mẹ con Lý Thông mới hoàn hồn.

Lúc này, Lý Thông liền nảy ra một mưu thâm độc mới. Nó nói Trăn Tinh là báu vật nhà vua nuôi, ai giết sẽ bị tội lớn. Thạch Sanh lo sợ, Lý Thông bảo Thạch Sanh trốn đi cho an toàn, một mình y sẽ tự lo liệu thu xếp giúp cho.

Sau khi Thạch Sanh từ giã mẹ con Lý Thông trở về gốc đa xưa, Lý Thông cầm đầu chả Trăn Tinh đi ngay về Kinh, tâu vua là đã trừ được Trăn Tinh. Nhà vua vui mừng trọng thưởng và phong cho Lý Thông làm Ðô đốc quận công.

Tiếp đó, nhà vua mở hội kén chồng cho con gái là công chúa Quỳnh Nga. Hội kén chồng kéo dài hàng tháng nhưng công chúa không chọn được ai vừa ý đẹp lòng. Một hôm công chúa đang dạo chơi vườn đào thì một con chim đại bàng khổng lồ khác sà xuống cắp đi. Thấy chim cắp người bay qua, Thạch Sanh giương cung bắn, đại bàng bị trúng tên vào cánh trái, nó dùng mỏ ngậm tên rút ra rồi bay tiếp về hang ổ. Thạch Sanh lần theo vết máu tìm đến cửa hang đại bàng, chàng đánh dấu cửa hang ác điểu rồi trở lại gốc đa.

Nhà vua vì thương con, lại nhớ Lý Thông đã từng trừ khử được Trăn Tinh. Nhà vua sai Lý Thông đi tìm và cứu công chúa. Nếu cứu được thì sẽ được lấy công chúa, làm phò mã, nối ngôi vua, không tìm được phải chịu tội. Lý Thông vừa mừng, vừa lo, y lập kế mở hội hát xướng mười ngày để nghe ngóng dò la tin tức.

Ðến ngày thứ mười, biết tin Lý Thông mở hội, Thạch Sanh đến thăm và kể cho Lý Thông nghe việc bắn chim đại bàng, Lý Thông mừng vui khôn xiết, hậu đãi Thạch Sanh và kể việc nhà vua trị tội mình nếu không tìm được công chúa. Lý Thông ngỏ lời nhờ chàng dẫn đường đến hang Ðại bàng cứu công chúa. Nghe vậy, Thạch Sanh không chần chừ liền lên đường dẫn Lý Thông và quân lính triều đình đi ngay đến hang của đại bàng.

Đến nơi, Thạch Sanh dùng thang dây xuống hang gặp công chúa và đưa thuốc mê cho đại bàng uống. Công chúa hẹn ước kết duyên cùng Thạch Sanh rồi Thạch Sanh buộc dây đưa nàng lên mặt đất. Lý Thông sai một toán lính đưa công chúa lên kiệu rước về cung, còn y nói dối là ở lại đánh nhau với yêu quái, giúp đỡ Thạch Sanh. Sau đó, Lý Thông sai người dùng đá lấp kín cửa hang và trở về triều đình mạo nhận công trạng.

Hết liều thuốc mê, đại bàng tỉnh dậy hóa phép thần thông hãm hại Thạch Sanh, chàng dũng sĩ “mặt đỏ mày xanh”, đã dám cả gan “phá nhà, cướp vợ” của nó. Thạch Sanh dùng tài võ nghệ và phép thần thông của mình tiêu diệt được đại bàng.

Nhìn lên cửa hang kín bưng không còn một khe hở nhỏ, Thạch Sanh dạo khắp hang động của đại bàng và gặp Thái tử con vua Thủy Tề đang bị yêu quái nhốt trong cũi sắt. Thạch Sanh phá tan cũi sắt giải thoát cho Thái tử. Thái tử mời Thạch Sanh về Thủy Tề gặp vua cha.

Vua Thủy Tề cảm ơn và hậu đãi chàng. Trong thời gian lưu lại thủy cung, Vua Thủy Tề mời Thạch Sanh ở lại thủy cung và sẽ phong chức tước cho chàng, nhưng Thạch Sanh từ chối. Ở lâu dưới thủy cung, nhớ nhung về quê nhà và cảnh trần gian quyen thuộc. Thạch Sanh xin Vua Thủy Tề và Thái Tử được trở về nhân gian sống. Vua Thủy Tề biết tâm tư của Thạch Sanh đã không giữ cậu lại. Để cảm tạ ơn cứu mạng con trai Vua Thủy Tề tặng Thạch Sanh một cây đàn thần và một niêu cơm sau đó sai sứ giả rẽ nước đưa chàng trở lại trần gian.

Thạch Sanh lại về với gốc đa xưa. Vắng bóng Thạch Sanh cây đa buồn ủ ê, khi Thạch Sanh trở về cây đa lại xanh tươi như cũ.

Về đến hoàng cung không thấy Thạch Sanh trở về, công chúa buồn thương rầu rĩ và bặt câm, không hé môi nói nửa lời. Nhà vua buồn bã, sai Lý Thông tìm thuốc chữa cho nàng trước khi tổ chức đám cưới. Tìm kiếm thang khắp nơi đều vô hiệu, Lý Thông phải xin hoãn đám cưới để dốc sức chữa trị cho Công Chúa.

Ở một diễn biến khác, Hồn hai con quái vật bị Thạch Sanh giết (Trăn Tinh và Ðại Bàng) gặp nhau. Chúng vẫn đang ôm mối hận trong lòng và cùng tìm cách hãm hại Thạch Sanh. Chúng vào kho châu báu của nhà vua lấy cắp vàng bạc ném vào gốc đa nơi Thạch Sanh ở.

Quân lính nhà vua theo dấu hai Hồn quáy vật để lại đến được gốc đa. Quân lính nhanh chóng bắt Thạch Sanh tống ngục, nhà vua giao cho Lý Thông xử tội.

Lý Thông biết tin Thạch Sanh vẫn còn sống thì vô cùng khiếp sợ. Hắn bèn khép Thạch Sanh vào tội tử hình để bịt đầu mối. Trong lúc bị giam trong ngục, chờ hành hình, Thạch Sanh buồn bã đem đàn thần ra gảy.

Cây đàn thần vang lên tiếng tơ, tiếng trúc, cung thảm, cung sầu cung thì kể tội Lý Thông vong ân, bạc nghĩa, cướp công Thạch Sanh; cung thì trách nàng công chúa sai lời hẹn ước dưới hang (tích tịch tình tang, ai đem công Chúa dưới hang mà về?)…

Tiếng đàn ai oán ai nghe củng buốn muống khóc. Nhưng nghe tiếng đàn, công chúa bừng tỉnh dậy, cười cười, nói nói. Nhà vua vui mừng nghe công chúa nói rõ ngọn ngành. Lập tức nhà vua hạ lệnh tha cho Thạch Sanh, gặp được Thạch Sanh công chúa mới tâu rõ ngọn ngành câu chuyện cho Nhà Vua nghe. Lúc này Thạch Sanh mới biết mình bị Lý Thông Lừa bấy Lâu Nay. Chàng mới đem toàn bộ chuyện tiêu diệt Trằn Tinh, Đại Bàng và bị Lý Thông hãm hại.

Nhà Vua tức giận truyền lệnh bắt Lý Thông giam vào ngục. Vua giao toàn quyền cho Thạch Sanh xử tội Lý Thông. Thạch Sanh vốn nhân từ tha tội cho Lý Thông, cho mẹ con họ Lý về quê quán làm ăn. Trên đường đi không may gặp mưa bảo sấm sét đánh trúng mà chết. Lý Thông do phạm phải nhiều tội lỗi nên linh hồn bị biến thành con bọ hung cả đời phải lăn phân ở bẩn để đền tội.

Nói về chuyên ở trong cung, Nhà Vua đồng ý với nguyện cầu của con gái, Nhà vua vui lòng gả công chúa cho Thạch Sanh. Lễ cưới của họ tưng bừng nhất kinh kỳ, chưa bao giờ vui đến như thế. Thấy vậy, hoàng tử các nước chư hầu trước kia bị công chúa từ hôn lấy làm tức giận. Họ hội họp binh lính cả mười tám nước lại, sang hỏi tội vua tại sao lại đem con gái cành vàng lá ngọc gả cho kẻ tầm thường? Họ lấy cớ đó kéo binh đến để làm loạn.

Biết tin Thạch Sanh xin phép Nhà Vua minh xử lý. Nhà Vua tin tưởng giao cho Thạch Sanh dẹp loạn. Thạch Sanh không kéo quân dẹp loạn chỉ lấy đàn thần từ thành cao gảy cho quân sĩ nghe. Tự nhiên quân sĩ của mười tám nước không còn ý chí đánh trận nữa.  Kẻ nhớ mẹ nhớ cha, người thương con nhớ vợ, ai cũng muốn về và ngại việc binh đao. Cuối cùng hoàng tử các nước chưa hầu đều nhất tề cuốn giáp lui quân. Thạch Sanh sai quân lính dọn cơm cho họ ăn.

Chàng lấy niêu thần được Vua Thủy Tề ban tặng chiêu đãi họ. Cả mấy vạn quân sĩ thấy niêu cơm quá nhỏ, ai nấy bĩu môi không buồn cầm đũa. Biết ý, chàng đố họ ăn hết được niêu cơm sẽ trọng thưởng. Quả nhiên chúng ra sức ăn mãi, ăn mãi nhưng ăn hết bao nhiêu cơm lại đầy bấy nhiêu. Sau khi ăn no họ rập đầu lạy tạ và kéo nhau về nước.