Người có nhân phẩm càng tốt, càng hay nói ba câu này, nhất định phải kết giao sâu sắc.

Lời nói của một người thường là sự bộc lộ chân thực về thế giới nội tâm của họ. Người có phẩm chất tốt, lời nói tự nhiên có sự ấm áp và trọng lượng, chỉ vài câu cũng đủ khiến người nghe cảm thấy như được tắm trong gió xuân.

Họ không bao giờ nói những lời tâng bốc sáo rỗng hay khoe khoang khẩu tài, nhưng luôn biết cách sử dụng lời lẽ phù hợp để truyền tải sự tử tế và trí tuệ.

Nếu bạn để ý kỹ, bạn sẽ nhận ra rằng những người đáng để kết giao thường nói ba câu này. Mỗi câu đều ẩn chứa những phẩm chất quý giá.


“Việc này, để tôi thử”

Nhà văn người Nga Fyodor Dostoevsky từng nói: “Lòng dũng cảm vĩ đại nhất là dũng cảm để chấp nhận trách nhiệm.” Hay như Nhà hiền triết Trung Hoa Tuân Tử từng nói: “Việc lớn, việc khó, xem ở sự đảm đương; khi thuận lợi hay nghịch cảnh, xem ở lòng độ lượng.

Trong cuộc sống, luôn có những người né tránh khó khăn, thường xuyên nói “tôi không làm được” hoặc “khó quá”. Ngược lại, những người có phẩm chất tốt lại luôn tâm niệm “việc này, để tôi thử”. Câu nói này tưởng chừng đơn giản, nhưng ẩn chứa một phẩm chất đáng tin cậy: không thoái thác, dám gánh vác.

Một trong những người Việt Nam tiêu biểu cho tinh thần này chính là danh tướng, Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn. Khi quân Nguyên Mông xâm lược, triều đình đứng trước nguy cơ tan rã, ông đã dâng lên vua Trần lời khẳng định đanh thép: “Bệ hạ chớ lo, kẻ bề tôi này xin dốc hết sức mình phò tá, dẫu chết cũng không từ.” Câu nói “việc này, để tôi thử” không phải là sự tự tin mù quáng, mà là lòng dũng cảm khi đã nhận thức rõ thực tế khó khăn nhưng vẫn lựa chọn gánh vác trách nhiệm.

Một người khác là nhà cách mạng Phan Bội Châu là một tấm gương sáng về tinh thần dám gánh vác. Khi đất nước rơi vào vòng nô lệ, ông đã không ngần ngại đứng ra khởi xướng phong trào Duy tân và Đông Du, dù biết con đường phía trước đầy rẫy chông gai. Ông tin rằng: “Thử thách là nơi con người có thể làm nên điều vĩ đại.” Câu nói “để tôi thử” của những người như ông không phải là sự tự tin mù quáng, mà là lòng dũng cảm lựa chọn gánh vác sau khi đã nhận thức rõ hiện thực.

Trong cuộc sống, nhiều người quen dùng câu “tôi không làm được” để trốn tránh trách nhiệm, mà quên mất những khả năng tiềm tàng ẩn chứa trong từ “thử”. Khi gặp một nhiệm vụ khó khăn trong công việc, có người đùn đẩy, nhưng cũng có người nói “để tôi thử”. Dù kết quả cuối cùng có thể không hoàn hảo, thái độ chủ động gánh vác đó cũng đủ lay động lòng người.

Những người nói “để tôi thử” không dễ dàng hứa hẹn, nhưng sẽ âm thầm hành động. Họ hiểu rằng trách nhiệm thực sự không phải là những khẩu hiệu sáo rỗng, mà là dùng hành động để chứng minh “tôi là người đáng tin cậy”.

Khi kết giao với những người như vậy, bạn sẽ không phải lo lắng bị hời hợt hay phụ lòng, bởi họ luôn dùng đôi vai của mình để gánh vác những trách nhiệm cần thiết, mang lại cảm giác an tâm và vững chãi.


“Đó là lỗi của tôi, tôi sẽ sửa”

Danh nhân người Mỹ Benjamin Franklin từng nói: “Không bao giờ có một sai lầm nào mà không thể sửa chữa bằng một hành động sửa chữa.” Hay như Danh nhân văn hóa thế giới Khổng Tử đã dạy: “Người quân tử không phải không có lỗi, cái đáng quý là biết sửa lỗi.

Không ai là hoàn hảo, điều khó khăn là sau khi mắc lỗi, không chối cãi hay đùn đẩy, mà thẳng thắn nói “đó là lỗi của tôi, tôi sẽ sửa”. Câu nói này thể hiện sự khiêm tốn và thành thật của một người, đồng thời cũng là thước đo phẩm chất.

Ở Việt Nam, chúng ta có câu nói: “Tiên trách kỷ, hậu trách nhân.” (Trước tiên hãy tự trách mình, sau đó mới trách người khác.) Đây là một triết lý sống sâu sắc, nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của việc tự phản tỉnh.

Trong lịch sử Việt Nam, Phan Bội Châu là một tấm gương sáng về sự dũng cảm nhận lỗi. Ông từng nhận thấy những sai lầm trong con đường cứu nước của mình, và đã dũng cảm nhìn nhận, tự phê bình để tìm ra hướng đi đúng đắn hơn. Ông không cố chấp bảo vệ quan điểm cũ mà sẵn sàng thay đổi, làm mới bản thân.

Ngược lại, trong thực tế, một số người khi mắc lỗi phản ứng đầu tiên là tìm lý do, đổ lỗi cho hoàn cảnh hoặc người khác, mà không hề nhìn thấy vấn đề của chính mình. Khi công việc nhóm gặp trục trặc, có người vội vàng phủi tay: “Đó không phải lỗi của tôi.” Khi cãi nhau, có người khăng khăng: “Rõ ràng là anh/chị sai.” Những người như vậy tưởng chừng thắng trong lời nói, nhưng lại thua trong lòng người.

Câu nói “đó là lỗi của tôi, tôi sẽ sửa” chỉ với vài từ nhưng đòi hỏi một lòng dũng cảm phi thường. Nó có nghĩa là đặt cái tôi xuống, thừa nhận giới hạn của bản thân; có nghĩa là tôn trọng sự thật, không để cái sĩ diện trói buộc.

Khi ở bên những người như vậy, bạn sẽ không phải lo lắng bị chỉ trích hay tính toán, bởi họ biết cách tự vấn, trưởng thành từ những sai lầm và dùng sự thành thật để hóa giải mâu thuẫn. Sự khiêm tốn này có sức mạnh kéo gần khoảng cách hơn bất kỳ lời nói hoa mỹ nào.


“Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ qua”

Thiền sư người Nhật Daisetsu Suzuki từng nói: “Đừng cố gắng thoát khỏi đau khổ. Hãy chấp nhận nó, và nó sẽ dạy bạn cách sống.” Hay Cố Thủ tướng Singapore Lý Quang Diệu từng nói: “Thử thách giúp tôi mạnh mẽ hơn, và tôi tin rằng sau mỗi cơn bão sẽ là một ngày nắng rực rỡ.

Cuộc sống luôn có những thăng trầm, và khi người khác gặp khó khăn, có người nói những lời cay nghiệt, nhưng cũng có người lại đưa ra câu nói “không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ qua.” Câu nói này không chứa đựng những triết lý cao siêu, nhưng lại ẩn chứa sự đồng cảm và ấm áp lay động lòng người.

Trong văn hóa Việt Nam, câu “Chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo” là một lời động viên sâu sắc. Nó không chỉ là lời khuyên về sự kiên định mà còn thể hiện niềm tin rằng khó khăn rồi cũng sẽ qua đi.

Trong văn học Việt Nam, nhà văn Nam Cao đã khéo léo thể hiện sự đồng cảm này qua tác phẩm của mình. Ông hiểu và cảm nhận được nỗi khổ của những con người nhỏ bé, bất hạnh trong xã hội. Lời văn của ông không chỉ là sự miêu tả, mà còn là sự sẻ chia, thấu hiểu. Ông hiểu rằng những người trong hoàn cảnh khó khăn không cần những lời động viên sáo rỗng, mà cần được cảm nhận “nỗi khổ của bạn, tôi hiểu”.

Ngày nay, chúng ta thường quen dùng những từ như “cố lên,” “vững vàng lên” để thể hiện sự quan tâm, nhưng lại quên đi sức mạnh của ba từ “không sao đâu”. Khi một người bạn thất nghiệp, câu nói “không sao đâu, từ từ tìm, tôi tin bạn” sẽ ấm áp hơn nhiều so với “có gì đâu mà to tát”. Khi người thân gặp chuyện không vui, câu nói “không sao đâu, về nhà thôi” sẽ an ủi hơn “đã bảo rồi mà không nghe”.

Câu nói “không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ qua” ẩn chứa sự tử tế trong cốt cách của một người. Họ biết đặt mình vào vị trí của người khác, không muốn áp đặt giá trị của mình lên người khác, chỉ dùng lời nói dịu dàng để nói rằng: bạn không cần phải mạnh mẽ, tôi sẵn lòng cùng bạn chờ trời sáng.

Khi kết giao với những người như vậy, bạn sẽ nhận ra rằng trong những đắng cay của cuộc sống, luôn có người thêm một thìa đường cho bạn, khiến con đường phía trước ấm áp hơn.


Lời nói như một tấm gương, phản chiếu tâm hồn con người.

Người thường nói “để tôi thử” là người đáng tin cậy, dám gánh vác. Người dám nói “đó là lỗi của tôi, tôi sẽ sửa” là người khiêm tốn, thành thật. Người hay nói “không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ qua” là người ấm áp, đồng cảm.

Ba câu nói này không phải là những kỹ năng giao tiếp có chủ đích, mà là sự bộc lộ tự nhiên của phẩm chất con người qua lời nói.

Cuộc đời không dài, mong rằng chúng ta đều có thể trở thành những người như vậy và cũng gặp được những người như vậy. Đồng hành cùng họ, cuộc sống sẽ trở nên ấm áp nhờ sự chân thành và vững chãi nhờ sự đáng tin cậy.